4h38’ ngày 11/6/2012 ngay sau khi từ trường
về tới nhà. Cũng nhờ mưa mà không ai thấy mình khóc. Mình chỉ nói lần
này thôi và sẽ không nói hay làm bất cứ điều gì về nó một lần nào nữa
nếu như không có kết quả. Mặc dù buồn thật nhưng mình không hổ thẹn với
bản thân và quan trọng là với những người thật sự muốn đào tạo mình.
Bây giờ điều mình cần làm là chấp nhận và cố gắng.
Chính lúc này mình nhớ đến thầy chủ nhiệm đầu tiên của mình nhất. Đối
với thầy “ điểm số không quan trọng bằng kiến thức mà các con có được”.
Nhưng mà thầy ơi, bây giờ chính những điểm số đó đã đốt cháy dần niềm
tin nỗ lực học tập của con. Và bây giờ con sợ và không có niềm tin để
chuẩn bị cho buổi bảo vệ khóa luận sắp tới nữa…